Con người đều biết giả tạo để khỏi va chạm cuộc sống của nhau…

22 Tháng Mười Một, 2016 IVY MODA 7 Lượt xem

Mỗi sáng thức dậy như một thói quen, ta nhìn lại chính mình sau một đêm thức giấc. Vẫn khuôn mặt đó, đôi mắt đó, nụ cười đó nhưng sao tôi cảm nhận đó không phải là tôi của ngày xưa nhỉ?

Lúc thơ dại ta ao ước được nhanh chóng trở thành người lớn. Để được thỏa thích làm theo ý mình, để không còn phải ở trong sự bao bọc của mẹ cha. Để có thể tự đưa ra quyết định cuả chính bản thân.

Khi ta thơ dại ta nhìn mọi thứ bằng một màu hồng bao phủ. Màu của hạnh phúc, màu của hy vọng và màu của những niềm vui trên con đường phía trước đang dần dần tiến gần đến. Ta ngẩng cao đầu, mắt ta long lanh tràn đầy sự lạc quan, chân ta bước đều miệng ta hát lá là la…

Ta khao khát được lớn lên nhanh chóng. Để không bị quản thúc, để được tự do làm những gì mình thích. Để được trở thành một người độc lập trong cuộc sống của chính mình. Ta như một chú chim nhỏ muốn rời xa chiếc lòng son của mình để được bay vào bầu trời xanh rộng lớn. Chắc hẳn nơi đó có nhiều điều thú vị lắm!

Thời gian thấm thoát trôi qua không nhẹ nhàng cũng không quá nhanh đến nỗi ta bỡ ngỡ trước hiện tại. Giờ đây tôi đã trở thành một người trưởng thành. Tôi đã không còn phải ở trong sự bao bọc của gia đình. Tôi được tự do làm những gì mình muốn, mình thích. Được thỏa thích bay nhảy trong thế giới rộng lớn. Mặc dù vậy nhưng sao nó không phải là một màu hồng như tôi mơ ước?

Trưởng thành rồi tôi thấy mọi thứ đều rất phũ phàng. Tôi phải học cách tự bảo vệ mình trước giông tố cuộc đời, không còn được về nép vào lòng mẹ để được nghe mẹ âu yếm thì thầm ” Con đừng sợ. Có mẹ ở đây rồi “. Tôi thấy được sự giả dối ở lòng người. Họ chỉ bên ta lúc họ cần và khi ta hết giá trị lợi dụng họ sẽ lạnh nhạt quay lưng bỏ đi.

Tôi nhận ra cuộc sống này không có gì là mãi mãi. Bạn bè khi trưởng thành mỗi người một nơi, một cuộc sống,biết bao giờ gặp lại nhau. Nếu lỡ ta vô tình gặp lại nhau thì ” lòng người ” có đổi thay? Càng lớn thì ta càng ích kỷ? chỉ đặt lợi ích mình lên hàng đầu. Trong cuộc sống luôn có quy luật mà ta không thể nào thay đổi được dù cho có cố gắng đến mấy! Đúng vậy, cuộc sống này muôn màu nên con người cũng phải muôn mặt để có thể sinh tồn cùng với nhịp sống này.

Đừng nhìn nó với một màu hồng mơ mộng và ngây ngô nữa nhé! Phải chăng cuộc sống chỉ đỡ phức tạp hơn khi ta còn thời trẻ người non dạ, khi còn hồn nhiên vô tư của lứa tuổi mà ông bà ta hay nhìn nhau rồi cười một cách âu yếm rồi khẽ nói: ” đúng là trẻ con có khác” không nhỉ?

Có lẽ là vậy, không có thời gian nào đẹp hơn thời thơ ấu của ta, cái thời chỉ biết sống thật với cảm xúc của chính mình. Đói thì ăn. Vui thì cười. Buồn thì khóc. Giận thì ” bo xì” không thân nữa. Yêu ghét rạch rồi. Sòng phẳng. Không để bụng tất cả đều để cho gió cuốn đi.

Cái thời ta không biết so hơn tính thiệt với người. Không bon chen vào chốn thị phi. Không biết đố kỵ. Không biết diễn với cảm xúc giả tạo đang ẩn sâu trong mình.

Ai rồi cũng khác mà… nên đừng quá hy vọng bất cứ điều gì gọi là vĩnh cửu. Đừng quá tự tin cái gọi trường tồn. Đó không đơn giản là một phép toán mà có một đáp án đúng. À không, một đáp án duy nhất thật nhưng có nhiều cách giải khác nhau mà. Đó thấy chưa, ai rồi cũng khác mà!

Khi càng lớn ta lại càng cô đơn lạc lõng, bạn bè dần dần rời xa ta. Còn đâu cái thời hí hửng đến trường để cùng tụm năm tụm bảy để chơi cùng nhau, còn đâu cái thời cái bánh xẻ đôi, còn đâu cái thời cùng nhau chơi đùa cùng nhau bị đòn vì tội ham chơi quên cả giờ giấc. Đó là cái thời ta gọi là ” tuổi thơ dữ dội” ấy!

Thời gian vô tình trôi, kỉ niệm vẫn mãi còn, nhưng con người thì càng thay đổi. Thời sinh viên ta đã có những người bạn thân thiết. Đánh không đi, đuổi vẫn đến. Không có gì tách rời. Rồi khi ra trường mỗi đứa một nơi, một nghề, một dự định riêng. Sau này khi gặp nhau lại phải mang cảm giác hụt hẫng.

Đừng bao giờ đặt quá nhiều niềm tin của mình vào mối quan hệ nào nhé. Tình yêu – tình bạn và tình người. Đừng bao giờ nói yêu mãi mãi rồi khi đến lúc không còn muốn bên cạnh nhau nữa lại nói ” ai rồi cũng khác mà”. Đừng nói rằng mình sẽ không bao giờ thay đổi. Vì đâu ai biết được mai này mình có đổi thay? Chẳng có gì là tuyệt đối cả đâu vì rồi ai cũng khác mà. Ta có quyền tạo hy vọng nhưng đừng ngây thơ tin nó sẽ đạt được tỉ lệ 100℅. Ta có quyền yêu nhưng đừng tin nó trường tồn. Để rồi phải ngã ngụy vì hụt hẫng.

Ai rồi cũng khác. Người ta càng lớn, càng va chạm nhiều cuộc sống này sẽ cảm nhận được điều ấy. Con người biết giả tạo để khỏi va chạm cuộc sống của nhau. Thói đố kỵ, hơn thua dần dần xuất hiện trong họ dù họ không muốn thế! Họ không muốn phá bỏ mối quan hệ tình bạn, không muốn mất đi người từng kề vai sát cánh nhưng cuộc sống buộc họ phải làm vậy

Theo thời gian, mọi thứ đều thay đổi. Một quy luật tàn nhẫn nhưng không thể làm khác được. Nên ta hãy hòa vào thay vì cứ muốn có một phép màu nào đó xuất hiện. Ta vẫn làm việc, vẫn vui vẻ, vẫn hẹn hò. Mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên như vậy có lẽ ta sẽ nhẹ lòng hơn…

Thủy – Dear.vn