Đôi lúc chỉ muốn một mình bước đi để bản thân bớt trống trải…

22 Tháng Mười Một, 2016 IVY MODA 6 Lượt xem

Có một ngày mưa

Người ta thường nghĩ đến mưa như những nỗi buồn, nhưng đối với tôi, mưa là sự bình yên. Tôi thích mưa, không phải vì lãng mạn bay bổng. Đơn giản vì mưa xua tan bao nỗi bực nhọc, đưa tôi về với những ngày tuổi thơ bình yên. Nhớ những ngày lội những con mương nước đỏ ngầu sau con mưa, rồi những buổi chỉ đợi trời mưa là cả đám kéo nhau ra chơi trò trốn tìm.

Về nhà người ướt sũng, bị đòn vài roi rồi khóc lóc om sòm. Ngày đó, tôi đâu nghĩ rằng đó là những ngày tháng tươi đẹp và bình yên. Nhưng thật may những ngày tháng đó lại cùng thời gian theo tôi đến tận bây giờ mà mãi mãi về sau.

Sau cơn mưa nếu trời không sáng thì cũng trong lành hơn. Mưa đem đi hết những bụi bẩn trong bầu không khí mà con người phải hít thở từng giây từng giây. Người ta thường bảo khóc dưới mưa thì không ai biết mình đang khóc nhưng đối với tôi, có những ngày cũng sướt mướt dưới cơn mưa lại thấy long thật nhẹ nhõm vì có mưa làm bầu bạn. Có mưa lắng nghe nỗi lòng từ sâu thẳm. Mưa lặng im đến bên khóc cùng tôi.

Tôi đã có lúc thấy mình lạc lõng giữa cái thế giới rộng lớn này, dòng người cứ tấp nập vội vã, tôi lại chợt nhìn lại mình, mình đang theo đuổi điều gì, mình đi nhanh quá đến nỗi quên đi những người bên cạnh mình, quên đi những ký ức bình yên đã theo tôi suốt những năm tháng qua. Mưa là lúc ta dừng lại, đi chậm hơn và biết ơn cuộc đời này. Biết ơn những điều tốt đẹp lẫn những nỗi buồn mà cuộc sống này mang lại. Bởi, những điều đó giúp ta có thêm sức mạnh và trưởng thành hơn. Chúng ta yêu thêm những người xung quanh mình hơn

Đôi lúc cuộc sống này mệt mỏi đến mức lười nói chuyện, lười ăn, lười yêu, lười thở… Chỉ muốn lẳng lặng một mình đi dưới mưa để bản thân mình bớt trống trải. Khi nhìn đằng sau hay phía trước chỉ thấy một đám mây mịt mờ thì hãy cứ bước tiếp, bước từng bước một, đi về phía trước rồi mưa sẽ tạnh, nắng sẽ soi chiếu ở phía cuối con đường.

Có những ngày đứng hẹn nhau ở góc phố rồi chờ đợi nhau, dỗi cơn mưa làm người đến trễ, rồi cùng nhau cười cười nói nói dưới mưa, rồi lại thương cơn mưa đã giữ người ở lại lâu hơn. Rồi thầm trách mưa sao ngừng rơi. Vậy đó, tại sao cứ ví những ngày mưa là những nỗi buồn…

Rồi những ngày bỗng cơn mưa rào bất thình lình ập đến làm nỗi nhớ lại ùa về, nhớ hàng cây tắm mình dưới mơ, nhớ tuổi thơ chạy nhảy phá phách. Rồi lại nhớ những dòng cảm xúc xưa. Người đã từng thương ấy bây giờ như thế nào nhỉ?

Lúc trưởng thành rồi, người ta thường tất bật với cuộc sống mưu sinh. Khi những cảm xúc dễ bị bỏ quên, con người trở nên trọng vật chất hơn, cũng là lúc mưa dần trở thành một kẻ gây phiền toái. Mưa làm chậm bước con người ta đi kiếm tiền. Mưa làm ướt những bộ quần áo, mái tóc bóng bẩy mà người ta phải tốn hàng giờ để chải chuốc. Mưa làm người ta chỉ muốn ngồi trong những chiếc hộp bốn bánh khi phải đi ra đường.

Mưa con người sống thật với cảm xúc của mình, vui cũng được. Khóc cũng chẳng ai hay, vì ai cũng tất bật với cuộc sống của họ. Cái thứ cảm xúc mà con người luôn có nén bên trong mình, bên trong cái lớp vỏ bọc họ tự tạo ra để thích nghi với thế giới bên ngoài để cả thế giới không biết rằng thật ra bên trong con người ta yếu đuối biết nhường nào.Thế đó!

Cái thế giới này bây giờ ảo lắm, con người ta đang vui lại hay tỏ ra mình mình buồn và đau khổ gì đó lắm, và ngược lại, con người đang buồn khổ thì hay cố tỏ ra vui vẻ, người rảnh rỗi không biết làm gì thì hay cố tỏ ra mình bận rộn, người bận rộn trăm công ngàn việc cày ngày cày đêm thì tỏ ra bên ngoài là mình thư thái, rảnh rỗi lắm. Người nghèo thì cố gom góp hết những đồng tiền cuối cùng để cố trang bị cho mình một vẻ ngoài giàu có. Trong khi người giàu có thì lại thích hóa trang thành những người nghèo khổ.

Ừ thì, trong cái xã hội này, sống là phải tỏ ra..

Thủy – Dear.vn